Ngày xưa, theo truyền thuyết của người Việt, có một vị thần tên là Mẹ Trái Đất.
Bà là người mẹ hiền từ, yêu thương tất cả sinh vật trên hành tinh này.
Mẹ Trái Đất tạo ra những dòng sông trong xanh như sông Hồng, sông Mekong để nuôi dưỡng đất nước.
Bà trải những cánh rừng xanh mướt từ Tây Bắc đến U Minh, tạo nên "lá phổi xanh" cho hành tinh.
"Núi sông Việt Nam ta tươi đẹp biết bao,
Từng cây, từng lá đều là của chung ta..."
Nhưng theo thời gian, con người dần quên đi lời dạy của Mẹ Trái Đất. Họ chặt phá rừng,
xả rác bừa bãi, làm ô nhiễm không khí và nước. Mẹ Trái Đất buồn lắm, bà khóc và nước mắt
của bà trở thành những cơn mưa lớn, những trận bão.
Một ngày nọ, có một em bé tên Xanh sống ở làng quê Việt Nam. Em thấy cây cối héo úa,
sông suối ô nhiễm, em quyết định hành động. Em bắt đầu từ những việc nhỏ: nhặt rác,
trồng cây, tuyên truyền bạn bè cùng bảo vệ môi trường.
Mẹ Trái Đất thấy vậy rất vui, bà ban phước cho em Xanh và tất cả những người có tấm lòng
yêu thiên nhiên. Từ đó, hành tinh dần trở nên xanh tươi trở lại.